Đầu tiên, Sở Dung rửa mặt cho Phó Niên và Phó Dư, sau đó pha cho các bé một cốc sữa nóng. Cảm xúc của hai đứa bé đã bình tĩnh hơn nhiều sau khi uống một ngụm sữa. Phó Dư cười híp mắt: "Chính là cậu, hôm qua, cậu đã đưa con đến gặp ba mẹ." Hôm qua? Đó có phải là tại buổi tiệc của Phí Tưu không? Cô và Sở Huân chỉ mới gặp nhau một lần ở cửa. Nhưng liệu Phó Dư có thực sự được Sở Huân trông nom không? "Mẹ ơi, chúng ta có thực sự sẽ sống với cậu không?" Phó Dư đặt cốc sữa đã uống cạn xuống, nghiêm túc hỏi: "Không biết nhà cậu có chăn mềm không nhỉ?"

Phó Dư rất thích cái chăn trong phòng khách. Cậu bé thích được cuộn mình trong chăn cùng với mẹ và anh trai mình xem phim hoạt hình và nghe chuyện. Đối với Phó Dư, một tấm chăn mềm mại và ấm áp là rất quan trọng, bởi chỉ cân có chăn là bạn bè luôn ở bên. Sở Dung có hơi cảm động vì cậu bé lạc quan như vậy. Cô vừa vuốt tóc của Phó Niên, vừa nói: "Mẹ sẽ mua cho Tiểu Ngư bất cứ thứ gì mà con thích." Bây giờ, thứ cô không thiếu nhất là tiên!

Phó Dư nói: Mẹ ơi, con không cân gì nhiều, con chỉ muốn mẹ và anh trai ở cùng với con thôi." Tất nhiên, nếu có ba thì sẽ tốt hơn. Phó Dư thâm nuối tiếc trong lòng, nếu ba cậu bé không mắc sai lâm thì mẹ cậu bé đã không như thế này.

Sở Dung mỉm cười: "Con có muốn ăn sô-cô-la không?”

Phó Niên do dự: “Có ạ.

Sở Dung vui vẻ nói: "Yên tâm đi, miễn là Tiểu Ngư hạnh phúc, mẹ sẽ ở bên Tiểu Ngư, Tiểu Ngư đừng lo lắng."

Phó Dư cười ngại ngùng: Mẹ ơi, có phải con sẽ không được ăn đồ ăn nhẹ do thím Vân làm nữa không?”

Chắc là đứa trẻ chỉ vô ý hỏi câu này. Sở Dung khẽ mỉm cười, cô không hê cảm thấy buôn hay trống trải mà chỉ hơi sững sờ. Đôi khi góc độ quan tâm của một đứa trẻ đến một vấn đề khá kì lạ, người thiếu sự thấu hiểu rất dễ tức giận chỉ vì hiểu lâm những câu hỏi ngây thơ của trẻ con. Nhưng Sở Dung lại không nghĩ thím Vân có liên quan tới Phó Như Hối, chỉ là câu hỏi này của Phó Dư khiến Sở Dung phải nghĩ một lát rồi trả lời cậu bé một cách thành thực:

“Chuyện này, mẹ cũng không biết nữa. Điều con nghĩ cũng có thể xảy ra."

Sở Dung nghĩ rằng cô không thể giận dỗi mãi mãi và rõ ràng không thể cắt đứt liên lạc với Phó Như Hối suốt đời. Nếu Phó Dư thực sự thích, thì Phó Như Hối cũng sẽ không tiếc đồ ăn nhẹ do thím Vân chuẩn bị.

Ánh mắt Phó Dư rạng rỡ, tâm trạng cậu bé cũng vô cùng phấn khởi. Cậu bé tin rằng nếu được thưởng thức đồ ăn nhẹ của thím Vân, chắc chắn cậu sẽ liên lạc được với ba, điều này chứng tỏ ba cậu vẫn còn cơ hội để được mẹ tha thứ. "Tuyệt vời" Phó Dư cười toe, mắt híp lại vì sung sướng.

Sở Dung cho rằng Phó Dư sẽ hạnh phúc khi vẫn được thưởng thức những món ăn vặt ngon lành. Cô không biết rằng suy nghĩ của trẻ con thường rất phức tạp và đứa trẻ thực sự ngây thơ không phải là Phó Dư. Phó Niên vẫn im lặng. Sở Dung không muốn cậu im lặng như vậy. Người im lặng thường sẽ suy nghĩ nhiều. Bây giờ, việc suy nghĩ nhiều khi cậu vừa mới trải qua sự chia cách của ba mẹ chắc chắn sẽ không tốt cho Phó Niên. Sở Dung phải tìm cách để đánh lạc hướng cậu.

"Niên Niên, con có muốn thử một ít đô ăn nhẹ không?”

Phó Niên từ từ khit mũi, nheo mắt, bộ mặt có vẻ mơ màng. Sở Dung đưa tay sờ trán Phó Niên: "Niên Niên, con sốt rồi đấy.

Buổi sáng Phó Niên đã bị sốt nhẹ nhưng giữa đường cậu đã ngủ một lúc. Khi Sở Dung kiểm tra thì cơn sốt đã giảm đi rất nhiều. Bây giờ khi cô chạm vào thì lại thấy nóng. Chắc hẳn Phó Niên đã quá buồn, lúc này, khả năng miễn dịch của cơ thể rất dễ bị suy giảm.

1.28218 sec| 2393.055 kb